[Chia sẻ] Bạn có đang sống một cuộc đời được định sẵn theo kịch bản chung của xã hộị ?

Có phải đôi khi bạn muốn làm một điều gì đó cho bản thân, nhưng lại chùng bước bởi nhiều nỗi sợ vây quanh, trong đó sự phán xét của định kiến xã hội là thứ khiến bạn lo lắng nhất?

Tôi cũng là một trong những con người ấy, từ khi tôi được sinh ra, bắt đầu cảm nhận cuộc sống thì nỗi lo sợ về cái nhìn của người khác vào gia đình và vào chính bản thân tôi xuất hiện. “Người ta” bắt đầu dòm ngó vào cuộc sống của tôi.

Ba mẹ luôn nhắc tôi rằng, nếu tôi làm điều này người ta sẽ nói thế này, thế này, tôi phải thế này vì cái xã hội này họ cũng như thế,… 30 năm lớn lên với nhiều nỗi sợ “người ta nói” đã biến tôi thành một con người luôn tự phán xét bản thân mình trước khi bị “Người ta” phán xét.

Từ những định kiến nhỏ nhặt của đời sống, như con gái thì không được cắt tóc ngắn, nhuộm tóc hay xăm mình là người không đàng hoàng, đến những khái niệm buộc chúng ta “phải” như, 25 tuổi phải có chồng, lấy chồng phải sinh con, lớn lên phải đi học đại học, phải có một công việc ổn định, 30 tuổi phải có nhà có xe mới gọi là thành công….

 

1

Tôi đã lớn lên theo cách như thế, tôi chọn một ngành nghề chỉ để ổn định cuộc sống mà không biết mình có thích nó hay không. Tôi không định hướng được bản thân mình muốn gì và đam mê điều gì và tôi đã mất đến 10 năm mới phát hiện ra tôi không phù hợp với nó. Nhưng lại một lần nữa những định kiến ngoài kia đã buộc chặt tôi vào những điều không mang lại cuộc sống mong muốn cho tôi.

Tuổi 30 không có việc làm là một điều khó chấp nhận trong xã hội chúng ta, tôi đã từng sợ ba mẹ xấu hổ vì có một đứa con không thành công, tôi sợ bản thân không vượt qua được nhiều ánh nhìn của những người xung quanh. Tôi lại phán xét bản thân theo kịch bản mà xã hội này đã định sẵn.

Bạn, bạn có đang như tôi không? Tôi phải mất 10 năm mới nhận thấy và bước ra khỏi lối suy nghĩ phán xét như thế, bạn có từng bị “Người ta” hỏi “Khi nào lấy chồng?” khi đã hơn 25 tuổi mà chưa lập gia đình không? Bạn có từng  bị hỏi “Chừng nào sinh con, sao cưới lâu rồi mà không thấy có con?” nếu đã cưới nhau 2 năm không?

Sao thế nhỉ? Cuộc sống này, tại sao chúng ta bị vây quanh bởi quá nhiều cái “Phải” như thế cơ chứ? Có phải cuộc đời này của bạn không? Có phải bạn đang sống cho ước mơ, cho lựa chọn và cho hạnh phúc của bạn không?

Liệu rằng bạn có đủ dũng cảm để vượt qua hết mọi thứ định kiến của xã hội để theo đuổi đam mê, hạnh phúc của chính mình? Và liệu rằng bạn nên bắt đầu từ đâu và như thế nào?

[Chia sẻ] Bạn có đang sống với ước mơ của ông bà, cha mẹ ?

“Con hơn cha là nhà có phúc”.

Chính câu nói ấy của ông cha ta đã vô tình tạo một áp lực vô hình cho các thế hệ sau càng phải giỏi hơn, giàu hơn, địa vị cao hơn, nắm nhiều quyền lực hơn,… cái gì cũng phải hơn thế hệ trước.

Và để đạt được những điều đó, con cái cần nghe lời và làm theo định hướng của những người hiểu biết sự đời hơn. Đó là ba, là mẹ, là ông, là bà, là những người lớn quả quyết rằng mình đủ trải nghiệm và kinh nghiệm sống để biết được điều gì là tốt, là cần thiết, những nghề nghiệp nào sẽ khiến con đổi đời, những cách thức để con “hơn cha”.

Tôi biết có những đứa trẻ rất ngoan, từ bé đã răm rắp nghe theo bố mẹ, từ việc ăn gì, mặc gì, học trường nào, chơi với bạn nào, thi khối nào, làm nghề gì,… Đi qua nửa cuộc đời rồi mà chỉ sống theo kế hoạch của những người đi trước đã định sẵn.

Bởi những đứa trẻ đó không hề có cho mình một kế hoạch cuộc đời cụ thể, hoặc chúng chưa từng biết tới việc sẽ cần tạo cho mình một kế hoạch cuộc đời, chúng chỉ là những đứa trẻ to xác theo năm tháng, tất cả đã có người thân lo.

Tôi cũng biết có những người bạn xung quanh tôi, mang trong mình đam mê cháy bỏng về một cuộc sống đầy màu sắc và rực cháy với tuổi trẻ, họ muốn trở thành ca sĩ, diễn viên, họa sĩ, hướng dẫn viên du lịch,… Vậy mà họ đã chọn làm gì ? Họ chọn cam chịu, chọn làm hài lòng ông bà, cha mẹ. Họ đã chọn làm giáo viên, bác sĩ, kế toán, luật sư, … vì ba mẹ họ muốn vậy, vì ba mẹ cho rằng đó là điều tốt nhất cho con mình, vì chính ông bà, ba mẹ đã không đạt được điều đó khi còn trẻ.

Những bạn trẻ này đã tự nguyện hoặc bị ép phải bỏ niềm đam mê của mình để thực hiện tâm nguyện của ông bà, cha mẹ. Hệ quả là họ sống với một công việc mà mình không thực sự đam mê, ngày ngày đi làm với nổi chán chường mà không nghĩ tới nguồn gốc sâu xa của nó.

Vậy ai sẽ thực hiện ước mơ của những người bạn này? Chẳng ai khác là con cái họ sau này bạn ạ. Họ cũng sẽ làm giống cách mà ba mẹ họ đã từng làm với họ vì họ nghĩ đó là sự yêu thương. Cứ tiếp nối như vậy thì sẽ chẳng ai sống trọn vẹn cuộc sống của mình cả!

Xin hãy dừng lại đi, đừng để con cái mình phải sống như cách mà mình đã từng ghét bỏ. Con cái không có nghĩa vụ thực hiện ước mơ của cha mẹ. Hãy giúp chúng thực hiện ước mơ của chúng. Hãy cho chúng quyền được sống cuộc sống của mình.

Bởi nếu chúng ta cứ tiếp diễn tình trạng này đến các thế hệ sau, bạn nghĩ tôi, bạn và con cháu chúng ta đang SỐNG hay chỉ đang TỒN TẠI ?