Có phải đôi khi bạn muốn làm một điều gì đó cho bản thân, nhưng lại chùng bước bởi nhiều nỗi sợ vây quanh, trong đó sự phán xét của định kiến xã hội là thứ khiến bạn lo lắng nhất?
Tôi cũng là một trong những con người ấy, từ khi tôi được sinh ra, bắt đầu cảm nhận cuộc sống thì nỗi lo sợ về cái nhìn của người khác vào gia đình và vào chính bản thân tôi xuất hiện. “Người ta” bắt đầu dòm ngó vào cuộc sống của tôi.
Ba mẹ luôn nhắc tôi rằng, nếu tôi làm điều này người ta sẽ nói thế này, thế này, tôi phải thế này vì cái xã hội này họ cũng như thế,… 30 năm lớn lên với nhiều nỗi sợ “người ta nói” đã biến tôi thành một con người luôn tự phán xét bản thân mình trước khi bị “Người ta” phán xét.
Từ những định kiến nhỏ nhặt của đời sống, như con gái thì không được cắt tóc ngắn, nhuộm tóc hay xăm mình là người không đàng hoàng, đến những khái niệm buộc chúng ta “phải” như, 25 tuổi phải có chồng, lấy chồng phải sinh con, lớn lên phải đi học đại học, phải có một công việc ổn định, 30 tuổi phải có nhà có xe mới gọi là thành công….

Tôi đã lớn lên theo cách như thế, tôi chọn một ngành nghề chỉ để ổn định cuộc sống mà không biết mình có thích nó hay không. Tôi không định hướng được bản thân mình muốn gì và đam mê điều gì và tôi đã mất đến 10 năm mới phát hiện ra tôi không phù hợp với nó. Nhưng lại một lần nữa những định kiến ngoài kia đã buộc chặt tôi vào những điều không mang lại cuộc sống mong muốn cho tôi.
Tuổi 30 không có việc làm là một điều khó chấp nhận trong xã hội chúng ta, tôi đã từng sợ ba mẹ xấu hổ vì có một đứa con không thành công, tôi sợ bản thân không vượt qua được nhiều ánh nhìn của những người xung quanh. Tôi lại phán xét bản thân theo kịch bản mà xã hội này đã định sẵn.
Bạn, bạn có đang như tôi không? Tôi phải mất 10 năm mới nhận thấy và bước ra khỏi lối suy nghĩ phán xét như thế, bạn có từng bị “Người ta” hỏi “Khi nào lấy chồng?” khi đã hơn 25 tuổi mà chưa lập gia đình không? Bạn có từng bị hỏi “Chừng nào sinh con, sao cưới lâu rồi mà không thấy có con?” nếu đã cưới nhau 2 năm không?
Sao thế nhỉ? Cuộc sống này, tại sao chúng ta bị vây quanh bởi quá nhiều cái “Phải” như thế cơ chứ? Có phải cuộc đời này của bạn không? Có phải bạn đang sống cho ước mơ, cho lựa chọn và cho hạnh phúc của bạn không?
Liệu rằng bạn có đủ dũng cảm để vượt qua hết mọi thứ định kiến của xã hội để theo đuổi đam mê, hạnh phúc của chính mình? Và liệu rằng bạn nên bắt đầu từ đâu và như thế nào?